"Twinkle Twinkle" By Ekuni Kaori "Như thường lệ, Mutsuki về, mua một đống Donuts. Ở bệnh viện của Mutsuki, sau khi trực đêm xong sẽ được nghỉ trọn một buổi sáng. Buổi chiều lại là giờ làm việc bình thường nên nghỉ luôn ở bệnh viện là hợp lý hơn cả, nhưng Mutsuki lúc nào cũng về nhà. Anh về ôm theo bánh Donuts, cùng ăn sáng với tôi, tắm rửa, thay sang áo sơ mi trắng mới rồi lại đi. Một ngày mới thì cũng phải bắt đầu mới mẻ, đó là phương châm cơ bản của Mutsuki. - Trời đẹp lắm đấy, - Mutsuki nói trong lúc chải cái áo vest vừa cởi ra. - Em biết chứ, có cửa sổ mà. Mutsuki dừng tay, thoáng nhìn tôi, nhưng ngay lập tức nói bằng giọng vui vẻ. - Có bánh Donuts mới đấy, em nghĩ là loại gì? - Mutsuki hỏi. - Chà. Loại chỉ có nho khô. - Em giở ra xem đi, - Mutsuki đưa cằm về phía hộp bánh trên bàn. Lần trước em chả bảo tại sao bánh Donuts có nhi khô lại thường kèm theo cả vị quế là gì. Em nói thích nho khô nhưng ghét vị quế. Loại này chỉ có nho khô nên chắc là em sẽ thích đấy. - Mutsuki. Không kìm nổi, tôi nghẹn lại. Con người này sao lại tốt đến thế. Tôi thầm mong anh im đi, vậy mà Mutsuki cứ như không nghe thấy. - Anh hỏi người bán hàng rồi. Và người đó tốt lắm nhé, cho anh ăn thử nữa... - Thôi đủ rồi. Vừa về đã toàn là chuyện Donuts. Chua hết cả cổ. - Shoko? Em bực mình gì thế? - Mutsuki hỏi. Mutsuki tin rằng chuyện gì cũng có nguyên nhân và kết quả. - Em có bực mình đâu. Chỉ là, em không đói, em không thích ăn mấy thứ bánh Donuts. Anh vừa trực đêm xong cũng mệt, đâu cần phải về nhà cơ chứ. Liến thoắng một hồi, tôi bảo đi ngủ trưa rồi trở vào giường. Tôi vùi mình trong tấm dra trải giường và khóc. Tự tôi không thể kiểm soát đục chính mình. Tôi khóc thầm nên cổ họng rồi mắt và mũi đau rát, mỗi lần bị nấc thật khổ sở. Một lát sau cửa hé mở, rồi có tiếng của Mutsuki: Anh đi làm đây."