Sững Sờ Và Run Rẩy - Amelie Nothomb "Thế là tôi bước lại gần ô cửa sổ bằng kính khổng lồ, dõi mắt theo mười một bến tàu điện ngầm và nhìn về cuối chặng đường: chẳng thấy hay tưởng tượng nổi mái nhà nào ở đó. "Mi thấy chưa: cái nơi chốn yên tĩnh ấy là do mi tưởng tượng ra mà thôi." Tôi chỉ còn việc gí sát trán vào tắm cửa kính và tưởng tượng cảnh buông mình qua cửa sổ. Tôi là người duy nhất trên đời biết được điều kỳ diệu này: chính cái trò chơi thả mình qua cửa sổ đã cứu sống tôi. Cho đến tận hôm nay, hẳn khắp thành phố vẫn còn đầy rẫy những mẩu xác thân tôi." "Cánh cửa sổ là ranh giới giữa ánh sáng khủng khiếp và bóng tối đáng yêu, giữa những ngăn phòng vệ sinh và cái vô tận, giữa vệ sinh và cái không thể lau chùi, giữa cái giật nước và bầu trời. Chừng nào còn có những cánh cửa sổ thì người nhỏ bé nhất trên trái đất sẽ còn phần tự do. Tôi thả mình trong khoảng không lần chót. Tôi nhìn thấy thân thể mình rơi xuống. Sau khi đã thỏa mãn cơn khát lao mình qua cửa sổ, tôi rời toà nhà của công ty Yumimoto. Mãi mãi không bao giờ trở lại."

  • React
  • Love
  • HaHa
  • WoW
  • Sad
  • Angry